Ngày xưa có một anh trai nhà nghèo hiền lành khoẻ mạnh đi ở đợ cho một lão nhà giàu. Anh trai cày bừa , làm lụng rất chăm chỉ , lại thạo việc đồng áng nên lão nhà giàu muốn anh làm lợi thật nhiều ra của cải cho lão.
Một
hôm , lão gọi anh đến và ngon ngọt dỗ dành :
- Con
chịu khó thức khua dậy sớm làm lụng chớ quản nhọc nhằn. Ba năm nữa thì ta sẽ gả
con gái cho nhé !
Anh
trai cày sung sướng trong lòng và cứ đinh ninh rằng lão nhà giàu nói thật. Thế
là chẳng quản đầu hôm sớm mai, anh cứ hùng hục như trâu cày làm giàu cho lão.
Ba
năm sau, nhờ công sức của anh, lão chủ có thêm được nhà ngói, sân gạch, lại tậu
thêm được ruộng, được vườn nữa...
Nhưng
lão nhà giàu chẳng giữ lời hứa năm xưa. Lão ngấm ngầm nhận lời gả con gái mình
cho con trai của một phú hộ trong vùng.

Một
hôm, lão làm ra vẻ thân mật bảo anh trai cày rằng:
- Con
thật là có công với gia đình ta, trồng cây đã ba năm rồi thì ắt đến ngày ăn quả.
Cơ ngơi nhà ta nay đủ hết, chỉ có thiếu mỗi cây tre trăm đốt. Vậy con lên rừng,
cố tìm cho được cây tre đó mang về, ta sẽ gả con gái ta cho.
Anh
trai nghèo mừng rỡ xách dao lên rừng, quyết tâm tìm cho được cây tre trăm đốt
mang về để được vợ.
Anh
không thể nào biết được rằng khi anh đi rồi, thì ở nhà hai lão nhà giàu đã sắp
đặt sẵn cỗ bàn để làm lễ cưới cho con trai, con gái của họ...
Hai
lão nhà giàu thấy đã lừa được anh trai cày kia đi vào rừng thì hí hửng bảo
nhau:
- Cái
thằng ngốc ấy có đi quanh năm suốt tháng cũng đố mà tìm được cây tre dài đủ trăm
đốt! Thế nào rồi cũng bị rắn cắn, hổ vồ cho mà coi! ha! ha! ha!
Về
phần anh trai nghèo, thì đang hì hục trèo đèo lội suối, luồn lách hết bờ này bụi
khác tìm kiếm mà chỉ thấy những cây tre bình thường, cây cao nhất cũng chưa được
năm mươi đốt. Vừa mệt vừa thất vọng, anh ngồi bệt xuống ...
Bụt
hiện lên hỏi :
-
Làm sao con buồn?
Anh
trai nghèo thưa rõ đầu đuôi câu chuyện. Bụt cười và bảo rằng:
-
Đừng có lo, việc ấy đâu khó gì! Con hãy đi chặt đủ một trăm đốt tre, đem xếp nối
với nhau lại rồi hô:
-
Khắc nhập! Khắc nhập! thì sẽ có ngay cây tre trăm đốt mà.
Nói
xong, Bụt biến mất.
Anh
trai nghèo làm đúng theo lời bụt bảo, quả nhiên cả trăm đốt tre dính lại, nối với
nhau thành một cây tre dài đủ trăm đốt.
Anh
trai sung sướng nâng lên vai vác về. Nhưng cây tre dài quá! vướng bờ vướng bụi,
không làm sao mà đem ra khỏi khu rừng được. Anh loay hoay một hồi không biết
làm sao ra khỏi rừng đây. Trong lúc đó, Bụt hiện lên bảo:
-
Con hãy hô: "Khắc xuất! khắc xuất!", thì những đốt tre ấy sẽ tự động
rời ra ngay.
Anh
làm theo y như lời Bụt , tự nhiên cây tre rời ra thành trăm đốt, anh kiếm dây rừng
buộc làm hai bó, mừng rỡ gánh về.
Lúc
về tới nơi, thấy hai họ đang ăn uống linh đình và sửa soạn đón dâu, anh trai
nghèo mới biết rõ là lão nhà giàu đã lừa anh, lén lút đem con gái gả cho người
khác.
Anh
giận lắm nhưng không nói năng gì, lẳng lặng xếp một trăm đốt tre nối nhau và
hô:
-
Khắc nhập! khắc nhập!
Một
cây tre đúng một trăm đốt tươi xanh óng ả hiện ra trước mặt mọi người.
Lão
chủ thấy lạ, chạy lại gần xem, anh trai liền đọc luôn:
-
Khắc nhập! khắc nhập!
Tức
thì lão ta dính liền ngay vào cây tre, không tài nào rút ra được.
Lão
thông gia thấy vậy, chạy lại tính gỡ cho nhà chủ. Anh đợi cho hắn tới gần, rồi
lại đọc:
-
Khắc nhập! khắc nhập!
Thế
là lão ta cũng dính chặt luôn vào cây tre.
Hai
lão nhà giàu sợ quá, kêu khóc thảm thiết, van lạy anh trai nghèo xin anh gỡ ra
cho và hứa trước mặt hai họ cùng tất cả mọi người đang có mặt là sẽ gả con gái
cho anh ngay ngày hôm nay.
Lúc
bấy giờ anh mới khoan thai đọc:
-
Khắc xuất! khắc xuất!
Tức
thì hai lão nhà giàu kia rời khỏi cây tre và cây tre cũng chia thành trăm đốt.
Lão
chủ tuy trong bụng tức muốn chết , nhưng cũng đành bấm bụng gả con gái cho anh
trai nghèo.
Sau
đó , anh làm lễ cưới cô gái và hai vợ chồng cùng sống bên nhau hạnh phúc suốt đời.
Sưu
tầm